Em theo ông đã bén mùi
Ngày nào không gặp, ăn chơi không vào.
Dăm ba hôm bỏ một hào
Thu về lãi gấp bằng bao bình thường.
Nghĩ rằng ông Đề ông thương
Chia cho em một con đường làm ăn.
Một ngày tin tưởng hăm hăm
Phang luôn một phát cả trăm triệu đồng
Nằm dài chắc mẩm ăn to
Đến khi sẩm tối… mới tẽn tò bại gia
Nào thì SH, cửa nhà
Nào thì vàng hũ, Đô la cố cầm
Sau hồi bảng hoảng bần thần
Về nhà vợ khóc con nằm đói meo
Ti vi, tủ bát, nồi niêu
Cũng đem biếu cả mang theo ông Đề
Lão Đề sao lão ác ghê
Cho ăn lải rải cướp về sạch trơn
Bây giờ nghĩ kế mà chuồn
Cái chân đê ấy thì khôn mà dành.
Đốc tờ Thơ